★ Phiên ngoại 5 – Kết thúc ★
Đến Tết Nguyên Đán, Lâm Thiên nhận được một tấm thiệp chúc mừng.
Mùa đông năm nay Hỗ thị hiếm khi có tuyết rơi, ngày hôm sau Lâm Thiên nhận được một phong thư từ bệnh viện tâm thần gửi tới, anh đi ra ngoài, tuyết đã lặng lẽ tan rồi.
Lâm Thiên nhìn phong thư chuyển phát nhanh gửi tới hồi lâu, lúc anh thấy địa chỉ gửi là viện tâm thần, mà người gửi là Tần Vận, trên ghi chú còn viết chúc anh năm mới vui vẻ. Sau mấy giây do dự, Lâm Thiên vứt phong thư đi.
Dù nội dung trong phong thư chuyển phát nhanh là gì, Lâm Thiên cũng không muốn mở ra. Tuy rằng anh không muốn nghĩ về người ta theo hướng xấu nhất, nhưng Tần Vận là người thế nào chứ? Tần Vận cảm thấy anh dễ mềm lòng, bà gửi thư mừng năm mới cho anh, chính là muốn anh nhẹ dạ, đón bà ra ngoài.
Nhưng anh không cần mềm lòng, cũng không muốn mềm lòng. Mấy năm qua, Lâm Thiên không nghe tin tức gì về Tần Vận, Tần Vận ở một mình trong bệnh viện tâm thần, Lâm Hàn Hải vẫn còn ngồi tù, bởi vậy nên không ai đến thăm bà cả, ngay cả Lâm Thiên cũng không đến.
Anh vào nhà bếp, Phó Tinh Hà không thành thạo nhào bột, quay đầu nhìn Lâm Thiên một chút, hỏi: “Ai bấm chuông vậy.”
Lâm Thiên cười nói: “Trẻ con gần đó đùa, Tết mà, nhiều trẻ con.”
Phó Tinh Hà ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Lâm Thiên đi tới bên cạnh hắn, “Để em nhào bột cho, anh nghỉ ngơi đi.”
“Không cần,” Phó Tinh Hà từ chối nói: “Anh có thể làm được cái này.” Lâm Thiên gật đầu, đang chuẩn bị đi tới băm thịt làm nhân bánh, Phó Tinh Hà lại vươn tay ra, quệt lên mặt anh một cái.
Lâm Thiên chớp chớp mắt.
Phó Tinh Hà nói: “Trên mặt dính đồ.”
Lâm Thiên không để ý, chuyên tâm băm thịt và rau cần trên thớt.
Thực ra băm thịt làm nhân bánh là một chuyện rất tốn công, so với lấy máy xay thì tốn công hơn nhiều, nhưng không biết vì sao, tự tay băm thịt lại ngon hơn.
Đối với Lâm Thiên mà nói, nấu ăn không phải chuyện gì tốn công sức, mà là một chuyện khiến anh rất vui vẻ, bởi vậy nên anh thường cố gắng để món ăn càng trở nên tinh xảo hơn, để quá trình nấu nướng càng thêm phong phú.
Phó Tinh Hà nhào bột xong, hỏi Lâm Thiên: “Cái này phải mất bao lâu?”
“Chắc mười phút.”
Đợi chuẩn bị xong xuôi, cán vỏ sủi cảo xong, nhân bánh cũng được chuẩn bị ổn thỏa, Lâm Thiên bắt đầu dạy Phó Tinh Hà cách gói sủi cảo.
Thực ra trước đây anh đã dạy rồi, nhưng Phó Tinh Hà mù tịt về khoản này, làm thế nào cũng không dạy được. Vào Tết năm ngoái, Phó Tinh Hà phải đi làm. Năm hết Tết đến, ai cũng muốn được nghỉ ngơi, nhưng bác sĩ Phó nhà họ không nghỉ, đã thế còn muốn tăng ca. Nhưng năm nay Phó Tinh Hà được nghỉ, từ đêm giao thừa tới mùng ba mới phải quay về bệnh viện làm việc.
Lâm Thiên lấy tay dạy hắn gói sủi cảo, cứ thi thoảng Phó Tinh Hà lại quệt tay lên má anh, mới đầu Lâm Thiên còn không phát hiện ra, sau đó anh cảm thấy không đúng, thử lấy mu bàn tay lau gò má, quả nhiên toàn bột mì. Thế nhưng Phó Tinh Hà chẳng hề lúng túng khi bị phát hiện, cũng tỉnh bơ không cười, thể như không phải hắn làm vậy. Đương nhiên Lâm Thiên sẽ không tức giận với hắn, anh lấy tay sờ xuống bột mì, rồi quệt lên chóp mũi hắn, “Này, trả anh này.”
Phó Tinh Hà cười cười, vừa cúi đầu nghiêm túc học theo Lâm Thiên cách làm sủi cảo, vừa nói: “Cô Mẫn bảo chúng ta qua nhà cô ăn sủi cảo, mai mình qua nhé.”
Lâm Thiên nhận lời, vừa từ tốn gói sủi cảo, vừa dạy hắn: “Còn thừa nhiều nhân bánh lắm, em cán vỏ mỏng, lát anh bọc rồi cho vào nồi làm thịt viên nhé.”
Cho sủi cảo vào nồi xong, lúc bấy giờ Lâm Thiên mới nhớ anh vẫn còn chưa cho chó ăn, anh kêu lên một tiếng, bé Hope đang ngậm món đồ gì đó, chạy đến cửa phòng bếp.
Trong miệng Hope ngậm một phong bì đã bị nó cắn nát, Lâm Thiên nhìn hoa văn trắng xanh, mới nhận ra đó là phong bì ban nãy anh ném đi. Chó Herding hiếu động, là giống chó hoạt bát nhất, cũng rất thông minh, chưa bao giờ lục thùng rác. Thấy Hope cắn phong bì ngoài, với tấm thiệp chúc mừng màu đỏ không chút tổn hại bên trong, Lâm Thiên biết Hope tự cho mình thông minh nghĩ rằng vật này có tác dụng với anh, bởi vậy nên làm như lấy lòng mà tha tới trước mặt anh.
Lúc này, Lâm Thiên muốn giấu phong bì đi, nhưng không kịp nữa rồi.
Bởi Phó Tinh Hà đã thấy tấm thiệp chúc mừng năm mới màu đỏ thắm, hơn nữa bên ngoài tấm thiệp cũng rất thú vị, trong khung hình thoi có một chữ “Xuân”, dường như là dùng kéo cắt, không phải kiểu dáng thường thấy trên thị trường, hơn nữa còn xiêu xiêu vẹo vẹo —— là món đồ thủ công được làm bởi tay nghề chưa thuần thục.
“Ai gửi cho em vậy?” Phó Tinh Hà thoáng khom lưng, cầm lấy tấm thiệp chúc mừng trong miệng Hope, hắn ném chỗ giấy vụn bên ngoài vào thùng rác, nhưng không mở thiệp chúc mừng ra.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, quay đi rồi trả lời: “Mẹ em gửi, em..” Không muốn xem.
Tần Vận ở bệnh viện tâm thần hầu như không có chuyện gì làm, một vài điều dưỡng đối xử lạnh lùng với họ như với đứa trẻ phạm tội vô tri, còn dịu giọng dỗ họ, cũng có lúc nghiêm túc còng tay, cưỡng chế họ uống thuốc. Chỗ thuốc này có thể khiến người bình thường trở thành người điên, cũng có thể khiến người điên trở nên ngây dại.
Bệnh viện tâm thần cũng không chăm sóc họ miễn phí, bởi vậy nên ngoài ăn ngủ theo quy định, mỗi người đều được sắp xếp làm việc, ví dụ như làm thủ công.
Có lẽ trước đó bà không điên, nhưng giờ ở trong đó lâu như vậy, chắc cũng bị hành hạ thành có bệnh, không khác gì những người ở bệnh viện tâm thần. Lâm Thiên không muốn xem, Phó Tinh Hà nghe thấy là Tần Vận gửi tới, đang định thẳng tay vứt đi, Lâm Thiên đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Phó Tinh Hà nhìn về phía anh.
Lâm Thiên nói: “Mở ra đi.”
Phó Tinh Hà chau mày, Lâm Thiên nói: “Không sao, mẹ không gây ảnh hưởng gì tới em đâu.” Anh nở nụ cười như trút được gánh nặng, trông thấy nụ cười của anh, Phó Tinh Hà mới chần chừ mở tấm thiệp chúc mừng thủ công ra xem.
Thiệp chúc mừng là thiệp lập thể, trên đó là hình một nhà bốn người, Lâm Thiên biết điều này mang nghĩa gì, nhưng anh không đồng cảm, hơn nữa trong lòng cũng không có cảm giác gì. Phó Tinh Hà vẫn quan sát vẻ mặt anh, sau khi thấy anh vẫn thờ ơ không động lòng, một lần nữa đóng lại, “Anh vứt đi.”
Lâm Thiên lắc đầu, “Anh à, đừng vứt đi, cứ để ở chỗ nào đó, dù sao cũng có tấm lòng mà.” Tuy rằng anh cũng không để ý.
Phó Tinh Hà cất tấm thiệp mừng năm mới này đi, Lâm Thiên luộc sủi cảo mềm rồi, cùng bác sĩ Phó mỗi người ăn một bát.
Hầu như không phân biệt được đâu là sủi cảo Lâm Thiên làm, đâu là bác sĩ Phó làm, Phó Tinh Hà học hỏi nhanh, hơn nữa còn làm rất ra dáng, nhưng không có thiên phú chính là không có thiên phú, sang năm Lâm Thiên vẫn phải dạy một lần nữa.
Mùng hai Tết, Lâm Thiên và bác sĩ Phó tới nhà cô Mẫn làm khách. Thầy Lư đang ở nước ngoài, cô Mẫn đón Tết một mình, bởi vậy nên thấy Phó Tinh Hà thì rất vui, làm một bàn ăn lớn, “Tiểu Phó, con nghe nè, cô nghiêm túc nói với con, sau này đừng như thầy con, con xem ông ấy đi, cuối năm rồi còn ra nước ngoài tham dự hội nghị, nếu con dám đối xử với Lâm Thiên như vậy, cô sẽ hỏi tội con đấy!”
“Lâm Thiên, con cũng nghe nhé, nếu nó bắt nạt con, con nói với cô Mẫn, cô làm chủ cho con.”
Phó Tinh Hà đáp: “Em sẽ không như vậy đâu.”
“Hứa rồi đấy! Mấy người học y đều như vậy..” Dường như cô Mẫn rất giận, nhưng khi thầy Lư gọi điện thoại tới, gương mặt cô lại tươi rói.
Cô Mẫn qua một bên nghe điện thoại, Phó Tinh Hà gắp một miếng cá quế cho anh, thấp giọng nói: “Em biết anh sẽ không như vậy mà.”
“Em biết mà.” Bác sĩ Phó nhà anh, tuy rằng cũng giống như thầy Lư, đều cuồng công việc, nhưng về bản chất họ không giống nhau, thầy Lư chủ yếu lo công việc, ở đời say mê nhất cũng là công việc, nhưng Phó Tinh Hà thì quan tâm tới Lâm Thiên nhất, bởi vậy nên hắn sẽ không bao giờ giống như thầy Lư.
Bác sĩ Phó quay trở lại làm việc, mỗi dịp Tết đến, bệnh viện đều vô cùng bận rộn, tối cũng phải tăng ca, lúc Lâm Thiên tới bệnh viện đợi hắn, các y tá trong viện trông thấy anh đều cười tủm tỉm.
Anh đợi đến khi bác sĩ Phó tan tầm, khi ấy bóng đêm đã bao trùm lấy thành phố. Vào mùa xuân, trời mù hơi sương, mà ở các đô thị hiện đại thì màn sương càng dày đặc, ngoài trời mưa phùn lất phất, phải tinh mắt lắm mới thấy được những sợi mưa.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Lâm Thiên bất ngờ trông thấy một người, là Lâm Nguy đang bế một đứa bé xuống xe.
Lâm Nguy cũng trông thấy Lâm Thiên, bởi không biết gọi anh thế nào, cuối cùng cất tiếng: “Sếp Lâm.”
Lúc bấy giờ Lâm Thiên mới thấy gương mặt đứa bé được Lâm Nguy bế trong lòng đỏ một cách bất thường. Sau mấy năm, cuối cùng Lâm Thiên cũng nhìn thấy đứa em mắc hội chứng tam bội nhiễm sắc thể 21 lần đầu tiên, “Em ấy sao vậy?”
“Bị sốt, mãi mà không hạ sốt, đành phải tới bệnh viện.” Vẻ mặt Lâm Nguy đầy lo lắng.
“Vậy anh mau đưa em ấy vào khám đi, không cần nhiều lời với em đâu, lát nữa tình huống ổn định rồi báo cho em.”
Lâm Nguy gật đầu, bế đứa bé đi, lúc này Phó Tinh Hà mới phát hiện ra, Lâm Thiên không còn giống mấy năm trước. Hắn còn nhớ ngày đó sau khi mình vào phòng bệnh, Lâm Thiên chỉ đứng ngoài phòng bệnh liếc nhìn mấy giây, đã mất khống chế làm hành vi tổn thương bản thân. Thế nhưng bây giờ, Lâm Thiên đối mặt với người em này, lại vô cùng bình tĩnh, dường như theo thời gian, mọi chuyện đã không còn ảnh hưởng tới anh nữa.
Giống như lời Lâm Thiên hứa hẹn với hắn: “Từ nay về sau, người có thể chi phối em, cũng chỉ có mình bác sĩ Phó anh mà thôi.”
Lúc này bầu trời lấp lánh những ánh sao, mây đen tản đi, bầu trời sao trên cao dường như chưa khi nào đẹp như vậy, ngân hà nối tiếp, trăng khuyết cong cong.
Phó Tinh Hà quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, hai người nắm tay nhau, khóe môi Lâm Thiên mang theo nụ cười.
Cổng bệnh viện thưa người qua lại, vạn vật như tĩnh lặng, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gió lay ngọn cây. Các sạp bán hàng rong bên đường thưa dần, họ ngán ngẩm đợi khách cả ngày, hà hơi về phía màn đêm lạnh lẽo.
“Đi thôi.” Đột nhiên Phó Tinh Hà cất tiếng.
Lâm Thiên không nói gì, nhưng hơi dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Phó Tinh Hà, cũng như mọi khi, anh không để bác sĩ Phó lái xe sau giờ làm, Lâm Thiên mở cửa xe cho bác sĩ Phó, vòng một vòng ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Khoảnh khắc ấy, động cơ máy móc như được tiếp thêm sinh mệnh, khẽ rung lên dưới mặt đất.
HẾT
M: Vậy là chính thức hoàn rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian vừa qua. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!! Yêu thươnggggg!!
5s PR: Bạn nào hứng thú với thể loại thụ theo đuổi công thì có thể nhảy qua hố “Hình xăm” chung vui với mình =))
– Hình xăm: https://wp.me/P3yJck-3e4 =)))
Phiên ngoại này chắc là lúc trước khi có bảo bảo. Kể mà có hai bảo bảo rồi thì gia đình Lâm Thiên luôn muốn có chắc là sẽ hoàn hảo hơn mặc dù Lâm Thiên yêu bs Phó nhất. Muốn thấy Lâm tiểu thiên vs bs Phó nhưng đã đến hồi kết thì cũng phải chào tạm biệt thôi. Cảm ơn cô Muối vì lại edit xong 1 bộ truyện hay nữa
Hũ kẹo sữa không còn nữa rồi. Dù ăn kẹo ngọt ngập mặt, béo phì cả ra nhưng vẫn muốn được ăn tiếp thì phải làm sao
Chúc mừng chị đã hoàn thêm một bộ ❤️ Em vẫn đang ngồi hóng chương mới của “Hình xăm” :)))
Chúc mừng hoàn truyện 🎉
Chính thức chia tay Lâm Tiểu Thiên và bác sĩ Phó. Ngọt ngào đến phút giây cuối cùng của truyện luôn. Tôi thích đôi này quá :3
Hoàn rồi…
Aaaida. Tiếc •••
Hết rồi. Tạm biệt kẹo sữa, tạm biệt bác sĩ phó. Cảm ơn chủ nhà đã edit và cho con dân những phút giây ngọt như mật
Ngọt đến từ cuối cùng 😍😍😍 cơ mà vẫn tò mò 2 bé nhà các anh quá 😆😆😆
Hết thật rồi aQAQ Ước gì có thêm nhiều phiên ngoại về cuộc sống sau này với hai nhóc với bác sĩ Phó và Lâm Thiên a😞
Chúc mừng tui vẫn được ăn dầm nằm dề ở đây xem chủ nhà hoàn thành thêm một bộ :))))
Haizz, không biết do tôi nhạy cảm quá hay sao mà cứ có cảm giác tác giả muốn mô tả cái gì đó ở Lâm Thiên, có thể là qua nhân vật mà nói bản thân, hoặc là còn ẩn ý gì đó mà tôi chưa cảm nhận được. Đọc phiên ngoại cuối này tôi cảm giác vẫn còn điều gì đó từ câu chữ chữ của tác giả mà mình vẫn chưa nghiệm ra. Có lẽ sau này tôi sẽ đọc lại một lần nữa biết đâu sẽ có cách nhìn khác. Anw, chúc mừng cô đã hoàn thêm một bộ nữa.
Chúc mừng cô Muối và cũng cảm ơn cô rất nhiều. Yêu thương ❤️
Mừng truyện đã hoàn, yêu cô Muối nhiều, moa moa~
Chúc mừng Muối đã hoàn bộ truyện nhẹ nhàng đời thường nhưng thấm đẫm ngọt ngào chân thành. Đây là lần đầu mình đọc truyện đời thường nhưng chân thật thế này, khá giống tính cách mình: mưa dầm thấm lâu vs những chăm chút người yêu kiên định như của Thiên Thiên ấy. Cảm ơn Muối một lần nữa. Chúc Muối nhiều sức khỏe để tiếp tục mang đến nhiều bộ hay cho độc giả nhé.
Chúc mừng bạn Muối lại hoàn thêm một bộ, cũg cảm ơn công bạn edit rất rất nhiều. Tiệc vui rồi cũg có lúc tàn, truyện dù hay vẫn phải đi tới hồi kết, sau mỗi lần kết thúc một truyện hay thì lại thấy hụt hẫng lạ. Lại lan man rồi. Cảm ơn Muối lần nữa nhaaaa 😀
Tui vẫn muốn đọc nhiều hơn về Lâm Nguy và Lâm Thư…. 😔
Tui vẫn muốn đọc nhiều hơn về Lâm Nguy và Lâm Thư…. 😔
Gửi lời cám ơn đến Muối vì đã hoàn bộ này.
Cảm ơn Muối nhiều nha, bộ này hay cực lun á! Muối edit hay thực sự (^3^) ❤
Hết rồi🥺tạm biệt Kẹo Sữa và bác sĩ Phó. Cảm ơn Muối nhiều lắm❤
🎉💖
Cảm ơn chị đã đem đến bộ truyện hay như vậy 🥺🥺🥺🥺
Phó Tinh Hà cùng Lâm Tiểu Thiên đời đời bình an
Cảm ơn bạn đã edit để mình biết đến bộ truyện hay như vậy❤ năm mới vui vẻ, giữ gìn sức khỏe😘
Bộ truyện này là bộ truyện tôi đọc lâu nhất từ trc đến giờ, 100 chương thường hôm sau là đọc xong. Tại bộ này hay quá, ngọt từ đầu đến cuối đọc mãi mà chẳng chán đọc nữa vẫn muốn oà oà.
Cám ơn bạn Muối đã vất vả edit bộ truyện hay như vậy, cũng đọc mấy bộ nhà Muối rồi, thỉnh thoảng lại cày lại.
Tạm biệt Lâm Thiên và bác sĩ Phó nha, tạm biệt hai bảo bảo, nhất định sẽ còn gặp lại.
1 bộ truyện tuyệt vời, cảm thấy buồn vì ko còn đc theo dõi chuyện tình của 2 bạn trẻ nữa. Mãi hạnh phúc nhé Tiểu Thiên và Bác Sĩ Phó. 22-9-2022
Cho hỏi bộ này xuất thành sách chx zợ
Cho hỏi bộ này xuất thành sách chx zợ
Bộ này hay quá! Cảm ơn Muối!